BREAKING NEWS

Trang chủ - Mẹ yêu Con - Cẩm nang kiến thức cho Mẹ và Bé

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Cô em đồng hương thú nhận đang cặp bồ với chồng tôi

Anh kể với tôi do thân thiết trong công việc nên đi quá giới hạn, sau nửa năm anh sợ tôi biết nên chủ động lánh mặt. Xem thêm tam su tình yêu tại đây. 
Tôi là người Việt, hiện định cư ở một nước thuộc châu Âu, năm nay 37 tuổi, chồng lớn hơn hai tuổi. Chúng tôi có hai con trai sinh đôi nay 8 tuổi, kinh tế cũng tạm ổn, chi tiêu khá thoải mái, không phải lo lắng nhiều.
Tôi và anh yêu nhau từ hồi còn là du học sinh, anh là con của gia đình thượng lưu Sài Gòn chế độ cũ, được dạy dỗ tốt, tính cách nhẹ nhàng, sống có trách nhiệm và chuẩn mực đạo đức. Sau này tuy gia cảnh sa sút nhưng cách sống của anh vẫn mang dáng dấp tiểu tư sản, không giỏi việc nhà, không giỏi bươn chải, cuộc sống nhiều khi thiên về khía cạnh tinh thần. Tôi người miền Bắc, người của chế độ sau, gia cảnh khá hơn, cách suy nghĩ nhiều khi cũng thức thời hơn nên đôi khi trong cuộc sống cũng có mâu thuẫn nhưng không đáng kể. Khi yêu nhau, chúng tôi sống chung, cuộc sống thường tôi phải lo lắng nhiều hơn nhưng vì yêu nên chấp nhận, thấy được chăm sóc anh là hạnh phúc của chính mình.
Ra trường, tôi làm việc ở cơ quan chính phủ, chuyên nghiên cứu khoa học, do phấn đấu nên giờ có bằng cấp khá cao. Anh làm ở công ty ngoài, công việc kinh doanh nay đã lên được vị trí tốt, công việc được đồng nghiệp tín nhiệm. Mấy năm trước, có một cô gái người Việt nhỏ hơn chúng tôi 10 tuổi vào làm nhân viên dưới quyền anh, do cũng là đồng hương nên giai đoạn đầu thỉnh thoảng em đến nhà chúng tôi chơi, tôi xem em như em nên đối đãi cũng khá tốt.
Về khía cạnh tình cảm, tôi tuyệt đối tin tưởng chồng, ngoài ra anh bình thường là người sống theo chuẩn mực đạo đức nên tôi càng tin. Tôi nghĩ “gái có công thì chồng không phụ” nên dù giờ anh khá hào hoa, đẹp trai, khéo nói tôi vẫn thấy tự tin vào bản thân mình. Cập nhật bao gia dinh hôm nay. Tôi không bao giờ lục tin nhắn và kiểm tra điện thoại của chồng vì cảm thấy đó là điều không nên, là cách tự hạ thấp lòng tự tôn của hai người.
Cách đây hai năm, tôi thấy chồng bắt đầu có một số biểu hiện lạ, kiểu như để điện thoại chế độ im lặng, một đôi lần ra ngoài nghe điện thoại, giờ giấc đi về bất minh. Tôi có nghi ngờ và tra hỏi, anh giải thích khá hợp lý và tôi vì tự tin nên cũng cho qua. Sau này tôi không thấy cô em đồng hương đến nhà mình chơi nữa, nhưng thỉnh thoảng khi đang ngồi với tôi, thấy cô ấy gọi điện đến chồng lại không nghe, bảo không có gì quan trọng nên không phải nghe, chút nữa gọi lại sau. Thế tôi mới sinh nghi.
Một lần tôi hẹn gặp cô ấy, hỏi bóng gió xa xôi xem thử chồng tôi có ai bên ngoài không, cô ấy bảo không biết cụ thể, nhưng biết có nhiều đồng nghiệp nữ rất mến mộ anh (vì công ty anh làm của chủ người Việt nên có khá nhiều người Việt làm cùng). Cô ấy khen anh hết lời, toàn là lời tốt đẹp.  Xem thêm cách làm bánh bao ngon tại đây. Sau đó, mấy lần trò chuyện tiếp theo, bằng cách nào đó hoặc có thể cô ấy cũng muốn công khai nên đã nói sự thật với tôi, rằng hai người đó là tình nhân của nhau khoảng 10 tháng nay. Cô còn kể thêm một số khía cạnh mới mẻ về con người anh, những điều mà có thể với một người vợ quá quen thuộc và khép kín như tôi anh không thể nào thể hiện.
Đất trời như sụp đổ, trước đây cũng có nghĩ qua nhưng không thể tưởng tượng nổi nỗi đau bị phản bội lại kinh khủng như vậy. Tôi bị trầm cảm, phải điều trị bác sĩ tâm lý hết sáu tháng trời. Lúc đó tôi nhất quyết ly hôn nhưng trước mặt ba người anh khẳng định không hề yêu cô ấy, mãi mãi chỉ yêu tôi, xin lỗi tôi và xin tha thứ, mong có cơ hội làm lại từ đầu. Anh kể với tôi do thân thiết trong công việc nên đi quá giới hạn, sau nửa năm anh sợ tôi biết nên chủ động lánh mặt. Cô ấy một mặt năn nỉ anh, một mặt đe dọa cho tôi biết, có khi còn dọa tự tử nên anh không dám quá tuyệt tình.
Tôi rất đau đớn nhưng suy nghĩ nghiêm túc thấy cô ấy cũng tội nghiệp, một mình cô đơn nơi đất khách quê người, thấy anh là đàn ông đôi khi đi công tác chung, không giữ được mình cũng nên thông cảm. Tôi nhìn hai con tội nghiệp, chúng rất quấn ba, nếu gia đình tan vỡ thì cuộc sống sẽ thiệt thòi rất nhiều, vì vậy tôi cho qua. Sau đó anh có vẻ chỉn chu hơn, hạn chế đi ra ngoài, đi đâu làm gì cũng chủ động báo cho tôi biết, dù không quên được nhưng tôi cũng từ từ lấy lại cân bằng.
Một năm trôi qua, cách đây ba tháng tôi thấy tấm ảnh chụp cảnh phòng khách sạn trong điện thoại của anh. Anh một mực phủ nhận không biết, cho rằng có thể hai đứa con xem máy, vô tình download từ một trang web nào đó. Nghe có vẻ hợp lý nhưng tôi vẫn nghi hoặc trong lòng nên hôm sau hẹn đi uống nước với cô bé đó (chúng tôi sau này thỉnh thoảng vẫn đi uống nước, nói chuyện với nhau). Sau một hồi chuyện trò, cô ấy khẳng định chính là người chụp tấm hình đó cách đây khoảng 10 ngày, lúc 18h nhưng không nói rõ chụp ở đâu. Cô bảo chị yên tâm, hôm qua anh đã nói chuyện rất tuyệt tình với em rồi, em rất hận anh và từ nay giữa chúng em tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Tôi một lần nữa như rơi từ trên cao xuống vực thẳm, gia đình sau đó xáo xào cả lên, chủ yếu là tôi điên lên như sư tử Hà Đông, chuẩn bị hết giấy tờ, hỏi thăm thông tin luật sư để tiến hành đơn phương ly dị. Anh sợ tái mặt, hết sức bảo tôi bình tĩnh, nói hôm đó công ty liên hoan ở nhà hàng, cô ấy về trước rồi sau đó liên tục gọi điện thoại xin gặp anh. Dạo này vì làm chung dự án nên có vẻ tình cảm của cô ấy phát sinh trở lại. Vì gọi liên tục, anh ngại mọi người thắc mắc nên có đi ra gặp cô ấy một lúc, sau đó tiếp tục quay lại buổi liên hoan, chứ tuyệt nhiên không phát sinh quan hệ gì, thề có trời đất chứng giám. Tôi nhớ hôm đó, khoảng 20h tối anh về đến nhà.
Mọi chuyện rồi cũng qua, có thể tôi vẫn là người phụ nữ yếu đuối chăng? Từ đó tôi thấy lòng mình chết lặng, hay viện cớ bận việc, chỉ chăm sóc con là xong nhiệm vụ, còn chồng thì tôi khá bỏ bê. Đặc biệt tôi trở nên đa nghi, anh đi đâu, làm gì tôi cũng hay quy đổi ra chuyện đó, có khi anh an ủi tôi, cũng có khi anh khá bực bội. Tôi thấy cuộc sống mình ngột ngạt, dù cả khi gia đình đi du lịch, nghỉ dưỡng cũng thấy mình trống trải, không vui tươi, hạnh phúc như trước nữa.
Theo tôi nghĩ, hôn nhân như vậy thì kết cục rồi sẽ chẳng hay chút nào, chi bằng kết thúc luôn cho rồi. Nhiều lúc, lựa khi vợ chồng tâm trạng tốt, tôi tâm sự với anh về thực trạng này và đề nghị ly hôn nhưng anh thẳng thừng gạt qua. Căn bản tôi không thấy niềm tin ở anh nữa, thấy sống chung rất nặng nề, tôi biết anh là người khá yếu đuối, cảm giác một ngày nào đó mình sẽ lại bị phản bội lần nữa, vậy phải làm sao?
 
Copyright © 2014 Bong da - ket qua bong da nhanh chính xác